Trước khi Pháp chiếm Sài Gòn (1859), cạnh bờ sông Bến Nghé sát Thành Sài Gòn có một ngôi chợ. Vì vậy, ngôi chợ này mang tên ghép là chợ Bến Thành. Xưa chỉ là ngôi chợ nhỏ xây gạch, sườn bằng gỗ, lợp tranh. Năm 1870, chợ bị cháy một phần. Để có một ngôi chợ lớn, đáp ứng yêu cầu của người dân Sài Gòn-Chợ Lớn đang phát triển lúc bấy giờ, năm 1911 người ta đã phá chợ cũ, đồng thời tại vùng đầm lầy M. Boress mà người dân Sài Gòn lúc đó gọi là ao Bò-rệt, một khu chợ mới được xây lên. Cuối tháng 3-1914 chợ được khánh thành. Lúc đó người Hoa, Chợ Lớn gọi là “Tân giai thị” hay “Cái xị”. Đấy là xuất xứ của chợ Bến Thành. Năm 1985, chợ được sửa chữa toàn bộ bên trong, bên ngoài, mặt trước với tháp đồng hồ vẫn giữ nguyên dáng cũ. Đây là chợ đầu mối của Thành phố Hồ Chí Minh, bán đủ loại hàng hố.