Di Hòa Viên vốn có tên là Thanh Y Viên, nằm ở phía Tây Bắc của Thủ đô Bắc Kinh. Đây là khu vườn Hoàng gia lớn nhất và được bảo tồn tốt nhất tại đất nước Trung Quốc. Di Hòa Viên trải dài trên diện tích 2.940 nghìn m2, bên núi Vạn Thọ và hồ Côn Minh xanh biếc.
Năm 1750, Vua Càn Long nhà Thanh xây Thanh Y Viên để mừng sinh nhật mẹ. Năm 1860, trong Chiến tranh Nha Phiến, liên quân Anh - Pháp bắn phá khiến Thanh Y Viên bị hư hại nặng. 28 năm sau, Từ Hi Thái Hậu trùng tu hoa viên trong vòng 10 năm và đặt tên là Di Hòa Viên. “Di Hòa Viên” nghĩa là “vườn nuôi dưỡng sự ôn hòa”, là nơi mà hoàng thân quốc thích đến để vui chơi, giải trí.
Di Hòa Viên có nhiều địa điểm nổi bật như:
- Khu Đông Cung Môn: nằm ở phía Đông của Di Hòa Viên, vốn là nơi các Hoàng đế nhà Thanh bàn việc triều chính và nghỉ ngơi, bao gồm điện tiếp đại thần, cung điện, sân khấu lớn và hoa viên... Sáu cánh cửa được sơn đỏ cùng với các thanh thẳng tắp phủ sơn vàng - đây là hai màu truyền thống đặc trưng của Trung Hoa. cửa chính treo tấm biển đề 3 chữ vàng lớn “Di Hòa Viên” với viền xung quanh là 9 con rồng biểu tượng cho Hoàng gia. Điện Nhân Thọ là công trình kiến trúc nổi bật nhất trong khu vực này.
- Lạc Thọ Đường: có vị trí tốt nhất trong khuôn viên để bố trí phòng ở và nơi vui chơi. Phía trước là bức hoành đề 3 chữ vàng “Lạc Thọ Đường” - bút thư của Hoàng đế Quang Tự.
- Hồ Côn Minh: là hồ chính của Di Hòa Viên, rộng khoảng 220ha, chiếm 3/4 diện tích khuôn viên.
- Hương Phật Các: Tháp nằm ngay lưng núi Vạn Thọ, được xây dựng trên khu nền cao 21m theo kiến trúc “nhất tọa, bát diện, tam tằng, tứ trọng” cổ điển của các tòa tháp Trung Hoa.
- Thính Li Quán: Đây là nơi mà Càn Long xây dựng làm quà tặng cho Mẫu hậu của mình. '“Li” nghĩa là chim vàng ành, đại diện cho giọng hót hay tuyệt mỹ. “Thính Li Quán” nghĩa là “nơi nghe chim vàng anh hót”.
- Cầu Thập Thất Khổng và Kim Ngưu: là chiếc cầu vồng làm bằng đá gồm 17 nhịp nối bờ với hòn đảo nhỏ giữa hồ Côn Minh. Cây cầu đá này rộng 8m, dài 150m. Trên lan can cầu là hơn 500 tác phẩm điêu khắc sư tử đá với hình hài, và nét biểu cảm hoàn toàn khác nhau.
Kim Ngưu nằm phía bờ Đông Hồ Côn Minh, và phía Đông Bắc cầu Thập Thất Khổng, được đúc bằng đồng vào năm 1755. Dân gọi là thành “Kim Ngưu”, tương truyền có thể ngăn chặn lũ lụt.
Di Hòa Viên được Unesco công nhận là di sản văn hóa thế giới vào năm 1998.